Suy niệm Tin Mừng - Thứ Bảy Tuần IV Phục Sinh (28.04.2018): Hứa chỗ cho môn đệ

Thứ Sáu, 27-04-2018 | 17:00:19

Phúc Âm: Ga 14, 7-14

“Ai thấy Thầy là xem thấy Cha”.

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan.

Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: “Nếu các con biết Thầy, thì cũng biết Cha Thầy. Ngay từ bây giờ, các con biết và đã xem thấy Người”.

Philipphê thưa: “Lạy Thầy, xin tỏ cho chúng con xem thấy Cha và như thế là đủ cho chúng con”. Chúa Giêsu nói cùng ông rằng: “Philipphê, Thầy ở với các con bấy lâu rồi, thế mà con chưa biết Thầy ư? Ai thấy Thầy là xem thấy Cha. Sao con lại nói: Xin tỏ cho chúng con xem thấy Cha? Con không tin rằng Thầy ở trong Cha và Cha ở trong Thầy ư? Những điều Thầy nói với các con, không phải tự mình mà nói, nhưng chính Cha ở trong Thầy, Ngài làm mọi việc. Các con hãy tin rằng Thầy ở trong Cha, và Cha ở trong Thầy. Ít ra các con hãy tin, vì các việc Thầy đã làm. Thật, Thầy bảo thật các con: Ai tin vào Thầy, người ấy sẽ làm được những việc Thầy đã làm; người ấy còn làm được những việc lớn lao hơn, vì Thầy về với Cha. Và điều gì các con nhân danh Thầy mà xin Cha, Thầy sẽ làm, để Cha được vinh hiển trong Con. Nếu điều gì các con nhân danh Thầy mà xin cùng Thầy, Thầy sẽ làm cho”.


Suy niệm: Hứa chỗ cho môn đệ

Có một vị vua nọ, thông minh tài giỏi, nhưng cũng chẳng kém phần ngạo ngược. Ngày kia, vua bỗng nảy ra một ý nghĩ táo bạo gần như thách thức. Vua cho mời một nhà lãnh đão tôn giáo đến và ra lệnh trong vòng một tuần lễ ông phải làm thế nào cho vua thấy được Thiên Chúa. Nếu không, ông sẽ bị chém đầu.

Thật là một đòi hỏi nan giải và hóc búa. Làm sao có thể thỏa mãn được ước muốn càn dở của vua đây? Không thiếu phép lạ, nhưng phép lạ không phải để đáp lại những ý nghĩ điên rồ và thách thức như thế. Biết được nỗi lo âu của nhà lãnh đạo tôn giáo, một kẻ chăn chiên đến xin ông cho phép anh được chỉ cho nhà vua thấy Thiên Chúa. Nhà lãnh đạo tôn giáo không mấy tin, nhưng chẳng biết thế nào hơn.

Vào một buổi sáng đã hẹn, kẻ chăn chiên dẫn nhà vua đến đồng cỏ nơi anh thường thả đàn súc vật. Họ đi bộ không dùng xe ngựa. Lúc họ tới nơi thì mặt trời đã gần trên đỉnh đầu. Người chăn chiên đưa tay chỉ mặt trời và bảo nhà vua nhìn. Vua nổi giận bảo anh muốn làm mù đôi mắt của vua hay sao mà bắt vua nhìn. Bấy giờ người chăn chiên mới quì xuống trước mặt vua và thưa: “Tâu bệ hạ, chỉ một vật do bàn tay Thiên Chúa tạo ra mà ánh quang của nó rực rỡ đến nỗi bệ hạ chẳng dám nhìn, thì làm sao bệ hạ có thể nhìn thấy Thiên Chúa được?” Chính lúc ấy nhà vua đã thấy Thiên Chúa không phải bằng đôi mắt nhưng bằng niềm tin.

Trong bài Tin Mừng hôm nay, thánh Philipphê, một trong nhóm mười hai đã nói lên ước muốn: “Lạy Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Cha và như thế là đủ cho chúng con”. Chúa Giêsu đã phản ứng thế nào? Và trả lời làm sao? Ðó là những vấn đề mà chúng ta sẽ đề cập trong bài Tin Mừng hôm nay.

Anh chị em thân mến!

Chắc hẳn khi lên tiếng xin Thầy chỉ cho xem thấy Thiên Chúa Cha, thánh Philipphê đã lên tưởng tới hình ảnh một Thiên Chúa oai phong, đầy quyền năng như Ngài đã tỏ vinh quang trên núi Sinai. Một Thiên Chúa mà khi tiếp cận, Môisê chỉ được chiêm ngắm phía sau Ngài chứ chẳng được thấy dung nhan Ngài.

Tâm trạng của Philipphê cũng là tâm trạng của vị vua trên hay của bất cứ ai trong chúng ta, một niềm tin đòi hỏi sự lạ. Bởi thế mà không ít người sẵn sàng hao tốn tiền bạc, thời giờ để tìm đến nơi xảy ra dấu lạ cho bằng được. Một dịp hành hương có ý nghĩa và quan trọng hơn Tam Nhật Thánh của ngày lễ Phục Sinh.

Tuy nhiên, đáp lại yêu cầu của Philipphê, Chúa Giêsu đã dùng một lời khẳng định và một câu hỏi khẳng định đặt trước và một câu hỏi nằm sau. Nếu theo đúng phương pháp sư phạm, câu hỏi phải được đặt trước, vì đặt câu hỏi là giúp khai mở dần của việc đối diện để hướng về sự thật sắp được giãi bày. Chẳng phải Chúa Giêsu không biết đến phương pháp này, nhưng Ngài đã trả lời cách khác, vì Ngài muốn nêu lên một chân lý: “Ai thấy Thầy là thấy Cha, Thầy với Cha là một”. Ðó là một thực tại quá hiển nhiên không còn phải bàn cải.

Câu hỏi tiếp theo có công dụng như một lời nhắc nhở cho Philipphê hãy quay nhìn trở lại cuộc sống thân tình giữa Thầy và các môn đệ. Những lời Thầy nói, những việc Thầy làm không phải là của Thầy, nhưng đều là của Thiên Chúa Cha ở trong Thầy. Sự thân tình quen thuộc đã khiến cho các môn đệ chẳng nhận ra Ngài là Thiên Chúa.

Lời nhắc nhở của Chúa Giêsu đối với tông đồ Philipphê cũng là lời Ngài muốn nhắc nhở chúng ta hôm nay. Ðừng cho các quen thuộc bên ngoài che mất thực tại bên trong. Tìm kiếm Thiên Chúa là một điều tốt, nhưng thật đáng trách khi đứng trước Ngài mà chẳng nhận ra Ngài. Chúng ta nôn nao tìm kiếm dấu lạ, nhưng rồi dấu lạ xảy ra trước mắt mà lại chẳng nhìn thấy. Hằng ngày qua lời truyền phép của linh mục, Chúa Giêsu hiện diện thực sự trên bàn thờ mà đã mấy lúc chúng ta tỏ ra thái độ cung kính tin nhận Ngài. Và rồi trong cuộc sống, biết bao lời cầu khẩn, xin ơn được dâng lên Thiên Chúa, nhưng đã có lần nào chúng ta biết dừng lại để khám phá ra ơn lành của Ngài đã bị mất giữa chuỗi dài những quen thuộc thường xảy ra.

Qua bài Tin Mừng hôm nay ước mong rằng mỗi người trong chúng ta luôn biết giữ thái độ tìm kiếm. Một sự tìm kiếm không ở đâu xa nhưng chính trong cuộc sống quen thuộc tầm thường, hằng ngày, đập vỡ chiếc vỏ quen thuộc bằng cách biết ngạc nhiên, biết đặt câu hỏi, chắc chắn chúng ta sẽ thấy khuôn mặt của Thiên Chúa cũng như tình yêu của Ngài. Amen.

 Missionaries in Asia

Tags: , , ,

Có thể bạn quan tâm