Trong bài giàng ĐTC đã quảng diễn ý nghĩa các bài đọc lễ Chúa Thăng Thiên và nói: Truớc khi về Trời Chúa Giêsu nói với các môn đệ: “Mọi quyền trên trời dưới đất đã được trao cho Thầy”. Quyền của Chúa Giêsu là sức mạnh của Thiên Chúa. Trước hết đó là quyền nối liền trời và đất. Hôm nay chúng ta cử hành mầu nhiệm này, bởi vì khi Chúa Giêsu lên với Thiên Chúa Cha, thịt xác nhân loại của chúng ta đã bước qua ngưỡng cửa của Trời; nhân tính của chúng ta ở đó luôn mãi trong Thiên Chúa. Niềm tin tưởng của chúng ta là ở đó, bởi vì Thiên Chúa sẽ không bao giờ mệt mỏi vì con người. Và thật an ủi cho chúng ta, khi biết rằng trong Thiên Chúa, với Chúa Giêsu một chỗ đã được dọn sẵn cho chúng ta:. một số phận là con cái được sống lại chờ đợi chúng ta, và vì thế thật đáng sống trên trần gian này bằng cách tìm kiếm những sự trên trời, nơi có Chúa ngự trị (x. Cl 3,1-2).
Tuy nhiên, quyền nối liền trời và đất này cho chúng ta của Chúa Giêsu không kết thúc một khi lên trời, nhưng cả ngày nay nữa vẫn tiếp tục và kéo dài luôn mãi. Thật thế, truớc khi lên cùng Thiên Chúa Cha, Chúa Giêsu đã nói: “Thầy ở cùng chúng con mọi ngày cho tới tận thế” (Mt 28,25). Đây không phải chỉ là một kiểu nói, một trấn an đơn sơ như truớc khi du hành chúng ta nói với các bạn hữu: “Tôi sẽ nghĩ tới các bạn”. Không, Chúa Giêsu thật sự ở cùng chúng ta và cho chúng ta: trên Trời Ngài luôn luôn cho Thiên Chúa Cha thấy nhân tính của Ngài, nhân tính của chúng ta, và như thế “ngài luôn sống để bầu cử cho chúng ta (Dt 7,25). Bầu cử đó là từ chià khoá biểu lộ quyền năng của Chúa Giêsu. Bên Thiên Chúa Cha Chúa Giêsu bầu cử cho chúng ta mỗi ngày, mọi lúc. Trong mỗi lời cầu, trong mỗi lời xin tha thứ của chúng ta, nhất là trong mỗi Thánh Lễ Chúa Giêsu bầu cử: Ngài cho Thiên Chúa Cha thấy các dấu chỉ cuộc sống hiến dâng của Ngài, các thương tích của Ngài, và bầu cử để có được sự thương xót cho chúng ta. Ngài là “trạng sư” của chúng ta (x. 1 Ga 2,1), và khi chúng ta có vài lý do quan trọng nào đó, thật là tốt biết tín thác nó cho Chúa và nói: “Lậy Chúa Giêsu, xin bầu cử cho con, cho chúng con, cho người đó, cho tình trạng ấy…”
Khả năng bầu cử này Chúa Giêsu cũng đã ban cho chúng ta, cho Giáo Hội, có quyền và bổn phận bầu cử, cầu nguyện cho tất cả mọi người. Như là Giáo Hội, như là các kitô hữu, chúng ta có thực thi quyền này bằng cách đem các người và các tình trạng đến với Thiên Chúa không?” Thế giới cần điều đó. Chính chúng ta cần điều đó. Luôn phải sống giữa biết bao nhiêu chuyện và có biết bao điều phải làm chúng ra có thể lạc mất, khép kín trong chính mình, và trở thành bôn chôn vì một chuyện không đâu. Để đừng bị chìm nghỉm trong cái “sống khó chịu”, mỗi ngày chúng ta hãy nhớ “cắm neo nơi Thiên Chúa”: chúng ta hãy đem đến cho Ngài mọi gánh nặng, các con người và tình trạng, hãy tín thác tất cả cho Ngài. Đó là sức mạnh của lời cầu nguyện nối liền trời và đất, cho phép Thiên Chúa bước vào trong thời gian của chúng ta.
Lời cầu nguyện kitô không phải là một kiểu giúp ở trong an bình hơn một chút với chính mình, hay tìm được vài sự hài hoà nội tâm. Chúng ta cầu nguyện để đem mọi sự tới với Chúa, để tín thác thế giới cho Ngài: cầu nguyện là bầu cử. Nó không phải là sự yên tịnh, nó là việc bác ái. Nó là cầu xin, kiếm tìm và gõ cửa (x. Mt 7,7). Nó là dấn thân để bầu cử, bằng cách kiên trì nài nỉ với Chúa cho nhau (x. Cv 1,14). Bầu cử không mệt mỏi: đó là trách nhiệm đầu tiên của chúng ta, bởi vì lời cầu nguyện là sức mạnh giúp thế giới tiến tới; nó là sứ mệnh của chúng ta, một sứ mệnh vừa khiến mệt mỏi vừa trao ban bình an. Quyền năng của chúng ta là đó: không thống trị hay hét to hơn theo cái luận lý của thế gian này, nhưng thực thi sức mạnh khiêm tốn của lời cầu nguyện, qua đó cũng có thể chấm dứt chiến tranh và có được hoà bình. Như Chúa Giêsu luôn luôn bầu cử cho chúng ta bên Thiên Chúa, chúng ta là môn đệ của Ngài cũng không bao giờ mệt mỏi cầu nguyện để cho đất gần với trời.
Từ chià khóa thứ hai vén mở quyền năng của Chúa Giêsu đó là “loan báo”. Chúa gửi các môn đệ đi loan báo Ngài với quyền năng của Chúa Thánh Thần: “Các con hãy ra đi và làm cho mọi dân tộc trở thành môn đệ” (Mt 28,19). Đây là một cử chỉ tin tưởng tuyệt đối nơi các người của Ngài: Chúa Giêsu tin tưởng nơi chúng ta, Ngài tin nơi chúng ta hơn chúng ta tin nơi chính mình. Mặc dù các thiếu sót của chúng ta Ngài gửi chúng ta ra đi: Ngài biết chúng ta sẽ không bao giờ toàn thiện, và nếu chúng ta chờ đợi trở nên tốt lành hơn để rao giảng Tin Mừng, thì chúng ta sẽ không bao giờ bắt đầu.
Nhưng đối với Chúa Giêsu thật quan trọng là chúng ta bắt đầu thắng vượt ngay một sự bất toàn lớn: đó là sự khép kín. Bởi vì Tin Mừng không thể bị khép kín và niêm phong, bởi vì tinh yêu của Thiên Chúa năng động và muốn tới với tất cả mọi người. Như thế để loan báo cần phải ra đi, ra khỏi chính mình. Với Chúa chúng ta không thể ở yên được, an vị trong thế giới của mình hay trong các kỷ niệm nhớ nhung quá khứ: với Chúa không được tự ru ngủ trong các an ninh chiếm hữu được. Đối với Chúa Giêsu an ninh là ra đi với lòng tin tưởng: chính nơi đó sức mạnh của Ngài được vén mở. Bởi vì Chúa không đánh giá cao các khéo léo và thoải mái, nhưng khiến khó chịu và luôn luôn bắt đầu trở lại. Ngài muốn chúng ra đi ra, tự do khỏi cám dỗ tự bằng lòng với chính mình, khi chúng ta khoan khoái và kiểm soát được mọi sự.
Ngày hôm nay Chúa Giêsu cũng nói với chúng ta: “Các con hãy ra đi”. Với bí tích Rửa Tội Ngài đã ban cho từng người trong chúng ta quyền loan báo. Vì thế đi vào thế giới với Chúa thuộc căn tính của kitô hữu. Kitô hữu không dừng lại, nhưng bước đi: với Chúa đến với người khác. Nhưng họ không phải là một người chạy điên cuồng, hay một người chinh phục phải đến trước các người khác. Kitô hữu là một người hành hương, một thừa sai, một “người chạy đua đường trường hy vọng”, dịu hiền nhưng cương quyết tiến bước; tin tưởng đồng thời hoạt động; có óc sáng tạo nhưng luôn luôn tôn trọng; tháo vát và cởi mở; chăm chỉ làm việc và liên đới. Với kiểu sống này chúng ta rong ruổi trên các nẻo đường của thế giới!
Cũng giống như các môn đệ thuở ban đầu các nơi loan báo của chúng ta là các nẻo đường thế giới: nhất là nơi ở đó ngày nay Chúa chờ đợi được biết tới. Như thuở ban đầu, Ngài ước mong việc loan báo được đem đi với sức mạnh của ngài: không phải với sức mạnh của thế gian, nhưng với sức mạnh trong sáng và hiền dịu của chứng tá tươi vui. Đây là điều cấp bách. Chúng ta hãy xin Chúa ơn đừng hoá đá trên các vấn đề chính yếu, nhưng hoàn toàn dấn thân cho sứ mệnh cấp bách này. Hãy để cho người khác các bép xép và các tranh luận giả tạo của người chỉ biết lắng nghe chính mình, và hãy làm việc một cách cụ thể cho ích chung và hoà bình: hãy can đảm dấn thân với xác tín rằng cho đi thì vui hơn là nhận lãnh (x. Cv 20,35).