Suy niệm Tin Mừng: Thứ Sáu tuần IV Mùa Chay, (31.03.2017): Dư luận về Chúa

Thứ Năm, 30-03-2017 | 19:30:32

Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Gioan (Ga 7,1-2.25-30).

Bấy giờ, Đức Giê-su thường đi lại trong miền Ga-li-lê ; thật vậy, Người không muốn đi lại trong miền Giu-đê, vì người Do-thái tìm giết Người. Lễ Lều của người Do-thái gần tới. Bấy giờ có những người ở Giê-ru-sa-lem nói: “Ông này không phải là người họ đang tìm giết đó sao ? Kìa, ông ta ăn nói công khai mà họ chẳng bảo gì cả. Phải chăng các nhà hữu trách đã thực sự nhìn nhận ông là Đấng Ki-tô ? Ông ấy, chúng ta biết ông xuất thân từ đâu rồi ; còn Đấng Ki-tô, khi Người đến thì chẳng ai biết Người xuất thân từ đâu cả.” Lúc giảng dạy trong Đền Thờ, Đức Giê-su nói lớn tiếng rằng: “Các ông biết tôi ư ? Các ông biết tôi xuất thân từ đâu ư ? Tôi đâu có tự mình mà đến. Đấng đã sai tôi là Đấng chân thật. Các ông, các ông không biết Người. Phần tôi, tôi biết Người, bởi vì tôi từ nơi Người mà đến, và chính Người đã sai tôi.”

Bấy giờ họ tìm cách bắt Người, nhưng chẳng có ai tra tay bắt, vì giờ của Người chưa đến.

___________________________________

Suy niệm:

Vào năm 1943, cô Chiara Lubic đã khởi xướng phong trào Focolare, tạm dịch là “Phong Trào Tổ Ấm” với lý tưởng hiệp nhất tất cả các thành phần dân Chúa. Chiara Lubic lúc ấy là một cô gái trẻ vừa tròn 18 tuổi. Tuy nhiên, cô đã có đời sống nội tâm sâu xa, yêu thích sống gần Thiên Chúa.

Một lần nọ, mẹ cô sai đi mua sữa cho em, cô vui vẻ làm công việc với tinh thần vui tươi hăng hái. Trên đường đi, cô cảm thấy dường như đã tìm được ơn gọi của mình là hành động bác ái giữa những người cùng khổ. Lúc đó, cô đang điều khiển một nhóm Công giáo tiến hành. Sau chuyến đi dự khóa hội thảo, cô đã quyết định theo Chúa bằng ba lời khuyên Phúc Âm: Khiết tịnh, Khó nghèo và Vâng phục.

Thế chiến thứ II bùng nổ, Chiara Lubic vẫn còn ở lại Trento để phục vụ các nạn nhân chiến tranh. Tình yêu của cô đối với tha nhân đã thu phục được nhiều thiếu nữ khác cùng sống lý tưởng “bác ái – hiệp nhất”, nhìn thấy Chúa trong tha nhân, nhất là trong những người bị bỏ rơi và bị xua đuổi. Nếp sống ấy đã vượt ra khỏi ranh giới thành phố Trento.

Vào một ngày nọ, giữa năm 1948, một thanh niên 20 tuổi, chuyên viên điện, đến sửa điện ở nhà các cô, nghe các cô nói về Thiên Chúa và về kinh nghiệm sống, anh thích thú và muốn nghe mãi. Xong việc, thay vì nhận tiền công, anh ta lại xin được gia nhập làm thành viên của “Tổ Ấm” Chiara Lubic, vì nghe tiếng thiêng liêng buộc anh sống đời sống đó.

Rồi một kỹ sư nữa cũng đến xin gia nhập, thế là “Tổ Ấm” nam được thành lập. Trụ sở đầu tiên của “Tổ Ấm” nam là một chỗ nuôi gà, vịt được sửa lại. Ngày kia, có một linh mục đến gặp hai anh, thấy hai anh sống trong chuồng gà, ngài chê là điên. Các anh trả lời: “Chúng con điên vì tình yêu Thiên Chúa. Thiên Chúa cũng điên”.

Anh chị em thân mến!

Trước Chúa Giêsu Kitô, con người phải có thái độ dứt khoát, Ngài là dấu hiệu muôn thuở. Ðối diện với Ngài, nhiều người khiêm tốn tuân phục, nhưng cũng có những kẻ khác tự kiêu, cố chấp từ chối, cho việc tin nhận Ngài là một hành động điên rồ. Nhưng để làm đồ đệ của Chúa thì chúng ta phải chấp nhận để người ta gọi mình là điên: “Ðiên vì tình yêu Chúa”, qua đó ta có thể phân phát tình yêu Chúa cho anh em xung quanh.

Ðức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, tác giả tập sách “Ðường Hy Vọng” đã viết như sau: Người ngoài không hiểu được tại sao ta theo tiếng gọi của Chúa, và người ta cho là điên. Chính Chúa Giêsu cũng bị Hêrôđê gọi là điên, và chúng ta hãnh diện được ở trong nhà thương điên của Chúa.

Những người Do Thái được nhắc đến trong bài Tin Mừng hôm nay chưa hẳn gọi Chúa Giêsu là điên, nhưng có thể cho Ngài là người ngông cuồng. Họ tự phụ cho mình đã biết được ngọn nguồn của Chúa xuất thân từ một gia đình nghèo, con ông Giuse và bà Maria, sinh sống tại Nazareth. Thật không thể nào tưởng tượng được một con người xuất thân thấp hèn như vậy mà dám xưng mình là Con Thiên Chúa. Mâu thuẫn của đức tin Kitô là thế đó. Con Thiên Chúa xuống thế làm người thấp hèn đến độ bị khinh thường như vậy.

Anh chị em thân mến!

Những người Do Thái tự phụ, cho mình là biết rõ ngọn nguồn của Chúa Giêsu. Nhưng thực sự họ không biết, vì tinh thần họ đã trở nên mù quáng trước những phép lạ, trước những dấu chỉ Chúa đã thực hiện trước mắt họ. Họ làm ngơ giả điếc trước mạc khải vô cùng quan trọng của Chúa Giêsu, về nguồn gốc thần linh của Ngài: “Ta bởi Thiên Chúa Cha mà đến, và chính Ngài là Ðấng đã sai Ta”. Ðây là sự thật rất quan trọng và Giáo Hội đã đưa vào kinh Tin Kính để cộng đoàn và các đồ đệ của Chúa Giêsu tuyên xưng: “Ngài là Thiên Chúa bởi Thiên Chúa, ánh sáng bởi ánh sáng, Thiên Chúa thật bởi Thiên Chúa thật, được sinh ra mà không phải tạo thành… Vì loài người chúng tôi và để cứu rỗi chúng tôi, Người đã từ trời xuống thế…”

Sự cứu rỗi của nhân loại không phải là một tổ chức, nhưng là một mầu nhiệm; mầu nhiệm Chúa Giêsu chịu chết và sống lại. Con đừng hoài nghi lúc thấy con đường hy vọng vắng bóng những người mà thế gian cho là khôn ngoan. Chúa Giêsu đã báo trước: “Lạy Cha, Con đội ơn Cha, vì Cha đã dấu những điều này cho những kẻ khôn ngoan thông thái mà lại mạc khải cho những kẻ bé mọn”. Con cảm tạ Chúa vì Ngài đã chỉ cho con biết sự khôn ngoan thật. Thế gian sợ khôn ngoan này, vì Chúa Giêsu gọi là đường hẹp, vì nó đảo lộn cuộc sống cũ, vì nó quấy rầy thế gian, vì nó đặt lại giá trị, vì thiên hạ cho là chướng tai. Nhưng những tâm hồn thiện chí, khiêm cung, những giới trẻ đầy nhiệt huyết qua mọi thời đại đã theo sự khôn ngoan thật này đến cùng Chúa.

Lạy Chúa, xin ban cho con một tâm hồn khiêm tốn, để con có thể lãnh nhận sự khôn ngoan thật của Chúa. Xin thương cho con được gặp Chúa và giúp anh em xung quanh đến với Chúa. Amen.

(Trích trong ‘suy niệm hằng ngày Radio Veritas Asia)

Tags: , ,